Lúc ấy là 10 giờ sáng . Một buổi sáng đầy nắng ấm trong khu rừng này. Thông thường một buổi sáng như thế cảnh vật sẽ được khoác lên một chiếc áo rực rỡ và những nét hân hoan vui tươi sẽ hiện rõ trên mặt của muôn loài. Nhưng chuyện gì đã xảy ra mà cả khu rừng nầy hôm nay mang sắc thái ảm đạm như thế ?
Trên một khoảng đất trống ở cuối khu rừng, có một chú thỏ con đang ngồi đó. Nó cứ lắc đầu nguầy nguậy và miệng không ngớt nói :
- Không, không, tôi không đi ! Tôi sẽ không bao giờ đi !
Và nó la lớn lên một cách cương quyết :
- Tôi nhất định không chịu đi.
Ngồi cạnh nó là một anh Sói. Con này không ngừng lải nhải dỗ dành nó :
- Chú làm ơn đi nhé ! Chú Thỏ dễ thương của tôi ơi!
Và cứ sau mỗi câu dỗ đó của Sói, Thỏ lại lắc đầu lia lịa và lập đi lập lại « Không, không, tôi không đi đâu hết ! »
Trong khi đó, vài con thú nhỏ khác đang khóc lóc trong các bụi rậm. Anh Hươu cao cổ, bác Trâu Già, cô Công xinh đẹp, chú Chồn tinh ranh cũng đều có mặt ở đó. Tất cả đều tỏ vẻ lo lắng tột cùng . Và nếu các em ở trong hoàn cảnh đó chắc chắn là cũng sẽ như thế. Bây giờ tôi sẽ nói cho các em nghe lý do vì sao.
Thời gian trước khi chuyện này xảy ra, có một con Cọp đói rất to lớn không rõ từ đâu đến sinh sống trong khu rừng này. Mỗi ngày nó đi rão trong rừng để tìm thức ăn và ngày nào nó cũng giết hai hoặc ba con thú vùng này. Và cho dù nó đã no nhưng vì bản tánh hung hăng, nó cũng sẽ giết bất cứ ai mà nó gặp trên đường đi. Muôn loài đều khiếp sợ nó và từ đó không ai có thể sống vui và hạnh phúc như xưa được nữa.
Một ngày kia, bỗng anh Sói có một ý kiến rất thông minh- ít nhất là thông minh theo ý anh ta. Nó triệu tập một cuộc hội nghị của tất cả thú rừng và trình bày
Tác giả: Nguyễn Thị Xuân Quỳnh